Du Du ngồi ngắm sao ở vườn sau, đang viết vài dòng cho bố mẹ nó kể về cuộc sống ở đây, về trường học, về INNO Gia, kể về mọi người, đây là những điều hoàn toàn mới lạ trong cuộc sống của nó, chắc bố mẹ nó sẽ không tưởng tượng nổi ra vẻ đẹp của INNO, về Nhất Kim, ngôi trường vô cùng hoành tráng. Có tiếng bước chân nhẹ sau lưng nó, buổi tối thanh tĩnh nên nó nghe rất rõ, mọi người trong nhà đều đã đi nghỉ hết, chẳng lẽ là ma? Gió nổi lên một cơn ngay đúng thời điểm này, làm nó dựng hết tóc gáy, nó không đủ can đảm để quay lại để xem là ai, nó chuẩn bị một hơi dài để hét lên, chân chạm đất, chuẩn bị cho một cuộc tháo chạy thật nhanh…
-Cô bé đang làm gì ở đây khuya vậy?
Nó thở phào nhẹ nhõm khi biết đó là Thiên Tứ, nhưng thay vào đó, tim nó vang lên những hồi trống hồi hộp, chưa bao giờ nó ngồi đối diện nói chuyện với Thiên Tứ ở một nơi “lãng mạn” như vậy, nó ngại ngùng và không dám nhìn thẳng vào mặt của cậu ta:
-Mình viết thư cho bố mẹ ở Đum Cha!
-Sao không dùng điện thoại cho tiện?
-“Nhà mình ở Đum Cha không có điện thoại.” Nó cúi gằm vì hơi tủi thân.
Thiên Tứ ngồi xuống, nhìn nó bằng ánh mắt đầy thông cảm, làm nó cảm thấy rất vui.
-Cám ơn cậu rất nhiều!
-Về việc gì?
-Cậu đã đến đón mình ở Hàn Tây.
-À, không có gì, tôi chỉ đoán cô bé không mang dù nên đến đón thôi. Vậy đã mua được chưa.
-Được rồi, mình đợi có dịp sẽ đưa Thiên Tư.
-Việc học ở trường thế nào rồi?
-Bài giảng của thầy cô rất chi tiết và dễ hiểu, mình đã có bạn mới.
Thiên Tứ đang lắng nghe nó nói một cách chân thành, nó nghĩ đây là cơ hội để biết thêm về Thiên Tứ.
-Tại sao ở trường không bao giờ mình thấy cậu cười cả?
-Nụ cười của INNO không dễ dàng trao cho bất cứ ai.
Câu nói đầy nghiêm túc của Thiên Tứ làm cho Du Du sững sờ. Nhận thấy sự sợ hãi của nó, Thiên Tứ mỉm cười “chữa lửa”:
-Với lại cô bé biết đấy, nếu mà cười với bất cứ cô gái nào thì cả trường sẽ đồn ầm lên ngay.
-Vậy tại sao cậu lại cười với tớ!
-“Vì cậu là một cô bé rất đặc biệt!”
Thiên Tứ xoa xoa cái đầu nó, hệt như một đứa em bé bỏng, rồi một nụ cười thật tươi. Hai từ “đặc biệt” như nhảy múa trong đầu nó. Nó không cần biết 2 từ ấy có ý nghĩa gì, chỉ cần hiểu là Thiên Tứ không hề có ý chọc ghẹo. Nếu 2 từ ấy phát ra từ tên Thiên Tư, thì điều ấy còn phải coi lại. Hai đứa trò chuyện rất lâu và vui vẻ, nó mong sao giây phút này kéo dài mãi, dài mãi. Du Du biết mình không là gì trong số những fan hâm mộ của Thiên Tứ, nó không giàu có, không xinh đẹp, nhưng sự quan tâm của Thiên Tứ dành cho nó khác với những bạn nữ ở trường, điều đó cũng làm cho nó có tình cảm với cậu ta cũng hoàn toàn khác. Không phải là sự hâm mộ thần tượng, không phải là ánh mắt dành cho một người “đẹp trai”, mà là một cái gì đó cao hơn…một người bạn.
***
-Du Du, cậu có tham gia đại hội thể thao toàn trường không?
-Đại hội thể thao là thế nào?
-Các lớp cùng khối sẽ thi các môn thể thao với nhau như là kéo co, chạy tiếp sức, nhảy xa…cậu có đăng kí không?
-Ô hay quá, vậy cậu có tham gia không?
-Mình thích cổ vũ hơn, vì như vậy đứng bên ngoài dễ quan sát Thiên Tư hơn.
-“Còn mình thì quan sát Đại Bảo”. Nobu thêm vào, ánh mắt cậu ta đang tưởng tượng cơ bắp của Đại Bảo trong bộ đồ thể thao, thật hết chịu nổi.
-Thiên Tư cũng tham gia à?
-Cậu không biết à, cả 3 hotboy ở A1 đều tham gia kéo co đó.
-Kéo co?
-Môn này là môn thi tập thể, mỗi lớp có 10 người ra kéo, 5 nam và 5 nữ, và năm nay lớp mình bốc thăm sẽ đấu với A1 ở vòng loại. Nhưng chắc là lớp mình thua rồi.
-Sao lại nói như vậy, mình chưa thi đấu cơ mà!
-Thường thì mọi năm, các lớp khác đều thua A1, vì A1 toàn là hotboy, nên được mọi người cổ vũ nồng nhiệt, ngay cả cổ động viên đội đối thủ cũng cổ vũ cho họ cơ mà. Với lại hầu như bọn họ đều chơi thể thao rất giỏi.
-Tại sao Kazu Đốc Long không tham gia nhỉ?
-Cậu biết rồi đấy, cậu ta là “thần đồng máu lạnh” mà
-“Đúng rồi, cậu ta mà chỉ cần mở miệng ra nói chuyện thôi cũng là sự kiện của Nhất Kim rồi.” Nobu thêm vào.
Công nhận Kazu Đốc Long có một khuôn mặt lạnh như tiền mà ai nhìn vào cũng phải lạnh gáy. Vẻ đẹp của cậu ấy thì khỏi chê, nhưng có điều là không ai đủ can đảm nhìn cậu ta đến 5 giây. Vậy mà ngày đầu tiên khai trường, nó đã nhìn cậu ta không chớp mắt thật lâu, không biết có đắc tội gì không. Nhưng thật sự, có nhìn chằm chằm vào mắt lâu như vậy mới biết rằng, cậu ta không đáng sợ như mọi người nghĩ, mà ẩn sâu trong đó rất nhiều tâm sự,…Du Du giật mình khi nghe hai đứa bạn lay lay.
-Vậy cậu có định tham gia không Du Du?
-Mình sẽ tham gia kéo co. Mình sẽ cho mọi người thấy bọn hotboy A1 toàn là những bọn công tử yếu như sên. Haha.
-“Cậu không được nói Thiên Tư của mình như thế!” Đông Nghi bắt bẻ.
-“ Cũng không được nói Đại Bảo của mình là sên”. Đến lượt Nobu.
-Mình chỉ trừ Thiên Tứ ra thôi, haha.
Vừa nói, Du Du vừa cười ha ha, bỏ mặc cãi bĩu môi của 2 đứa bạn. Một kế hoạch luyện tập thể thao đang được lên lịch trong đầu Du Du, nó sẽ cho mọi người thấy, không phải hotboy thì cái gì cũng toàn diện.
***
-Này, nghe nói cậu cũng tham gia đại hội thể thao?
-Không liên quan gì đến cô!
Du Du đã lấy hết can đảm để trò chuyện với Thiên Tư sau những ngày cả 2 im lặng. Thái độ lạnh lùng của Thiên Tư thật khó chịu hơn nhiều so với thái độ bỡn cợt của cậu ta. Nó tiếp tục dọn dẹp phòng, vừa suy nghĩ đến kế hoạch của mình.
-Tớ nghe nói thường năm, A1 năm nào cũng là quán quân. Nên tớ quyết định năm nay tham dự kéo co để thay đổi lịch sử.
-Cô đánh giá mình quá cao đấy, Đồ Nhà Quê!
-Rồi cậu sẽ biết thế nào là sức mạnh của người nông dân thực thụ!
-Cô thực sự rất nhà quê!
-Sao cậu sợ thua rồi à? Vậy tôi với cậu cá độ được không?
-Tôi không quan tâm.
-Nếu người thắng sẽ làm theo điều kiện của người kia.
Thiên Tư dừng lại suy nghĩ một lúc. Du Du tự dưng cảm thấy phấn chấn lên hẳn, bởi vì từ nãy giờ cậu ta đã chịu nói chuyện lại với nó như lúc trước. Cứ đấu đá với nhau như thế lại hay, nó cảm thấy thoải mái hơn là ánh mắt căm thù của cậu ta. Nó cố tình lôi cậu ta vào cuộc cá cược này vì cũng có mục đích, và nó rất chờ đợi sự tán thành của Thiên Tư.
-Nếu cô đã nói vậy thì tôi đồng ý.
-Hay quá, vậy cậu nói điều kiện của mình đi!
-Nếu thua, cô phải rời khỏi nơi này!
Du Du không tin vào tai mình. Đây không phải là vấn đề giỡn chơi nữa, điều đó liên quan đến cả gia đình nó. Nếu không làm ở đây thì nó sẽ không góp phần trả nợ được. Nhưng điều quan trọng làm nó đau lòng và buồn hơn cả, chẳng lẽ Thiên Tư lại ghét nó đến thế? Chẳng lẽ nó chuyên gây ra những điều rắc rối mà đi đến đâu người ta cũng phải xa lánh và muốn tống đi như vậy. Có khi nào mọi người trong INNO cũng đều muốn nó rời khỏi đây như Thiên Tư vậy? Khuôn mặt nó không còn chút phấn khởi nào nữa.
-Sao cô sợ rồi à?
-Không, nhưng tôi ở đây là để trả nợ, việc này không thể lôi công việc của gia đình tôi vào được.
-Tôi sẽ bảo với mẹ tôi là chuyển cô về làm việc tại cơ sở của gia đình tôi ở quê cô. Nên cô không việc gì phải sợ, tôi chỉ không muốn thấy mặt cô nữa, vì cô chỉ gây rắc rối cho tôi thôi.
-Được tôi đồng ý.
-Còn điều kiện của cô là gì?
-Nếu tôi thắng tôi sẽ nói.
-Nhân tiện đây tôi cũng nói cho cô biết, chỉ cần tôi và anh Thiên Tứ nháy mắt một cái là toàn bộ nữ sinh bên cô sẽ dễ dàng buông tay ra khỏi dây…
-Cái gì?
Cái miệng nó mếu xệch khi nghe cái tin sét đánh như vậy, quả thật là có quá nhiều thử thách cho nó ở Nhất Kim…
Nó bước ra khỏi phòng, tâm trạng vô cùng rối bời. Đúng là nó ghét cậu ta thật, nhưng đề nghị của cậu ta gây cho nó một mặc cảm rất lớn. Cậu ta thật sự không muốn thấy mặt nó. Nếu nó thua, nó sẽ rời khỏi nơi này, vì thật sự nó cũng chưa yêu mến gì ở cái thành phố xa hoa này. Về lại Chu Rung, sống gần cha mẹ, và lại có công việc, nó sẽ không sao cả. Nó nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại không phải như vậy. Tại sao nó lại muốn thắng, chứ không phải là thua để được về quê ở cùng bố mẹ. Nó thật sự muốn thắng, thắng bằng chính thực lực của mình. Lại còn cái vụ nháy mắt nữa là sao, thật là khó hiểu. Nhưng không còn thời gian cho nó suy nghĩ, nó đã đồng ý điều kiện thì bây giờ nó phải cố gắng luyện tập. Kể từ ngày mai nó sẽ dậy sớm để chạy bộ, rèn luyện sức khỏe cho kì đại hội thể thao.
***
Du Du dậy thật sớm, trong đầu nó vẫn vang vang những điều kiện của Du Du, làm cho nó có động lực, chạy tích cực hơn.
-1,2,1,2
-Ồ, bất ngờ quá, bạn cũng chạy bộ à.
Nó sững sờ khi nhìn thấy cậu bạn Đại Bảo cũng đang chạy bộ phía sau lưng nó.
-Mình luyện tập cho buổi đại hội thể thao.
-Chuyện hôm trước, mình có gây cho cậu rắc rối gì không?
-À, chuyện đi nhờ xe đó à. Mình xém bị đem nấu cháo rồi, nhưng may mà mình xấu quá nên cũng không ai nghĩ gì.
-Cậu không xấu tí nào!
Câu nói của Đại Bảo đầy ám chỉ, làm nó lạnh người, nó không muốn lại có thêm sự hiểu lầm nào nữa. Hơn thế, nói chuyện với Đại Bảo lúc này làm nó cảm thấy có lỗi với Nobu lắm, nghĩ đến bộ dạng cậu bạn sẽ tức điên khi thấy nó nói chuyện với Đại Bảo, làm nó bật cười.
-Cậu cười gì vậy?
-À không có gì. Nghe nói cậu cũng tham dự kéo co toàn trường?
-Đúng vậy.
-Vậy cậu có nháy mắt không?
-Nháy mắt?
-Mình nghe Thiên Tư nói là chỉ cần cậu ta nháy mắt thì nữ bên lớp tớ sẽ buông tay ra hết.
-Haha, cậu ta nói đùa đấy..
-Vậy à! Vậy mà làm mình sợ hết hồn.
-Theo mình là có lẽ cả nam cũng bỏ tay chứ đừng nói là nữ.
-Cậu…?
-Ha ha. Bởi vì Thiên Tư, Thiên Tứ không những được nữ ái mộ mà ngay cả nam sinh trong trường cũng phải điên đảo về 2 cậu ta.
-Mình nghĩ cậu cũng như vậy đấy!
-Hả?
-À, không có gì!
Vừa nói, Du Du vừa nghĩ đến Nobu. Đúng là sẽ có những người như Nobu, hâm mộ 2 anh em họ. Nếu những nam, nữ sinh lớp nó đều như vậy thì còn gọi gì là đại hội thể thao nữa cơ chứ, Du Du thở dài, chào tạm biệt Đại Bảo và quay về phía cánh cổng cao cao ở INNO.
***
-Hai cậu phải tham dự với mình.
-Cái gì?
-Cả lớp huy động mãi vẫn không đủ mười người, mình đã năn nỉ hết rồi, chỉ cần 2 cậu nữa là đủ.
-Mình không tham gia đâu, mình muốn đứng ngoài cổ vũ …cho cậu.
-Mình cũng vậy.
-Thôi tôi thừa biết 2 người sẽ cổ vũ cho ai mà. Nhưng mà năn nỉ đó, cuộc thi này rất quan trọng với mình. Với lại nếu 2 cậu tham dự thì mình sẽ tìm hiểu về Đại Bảo và Thiên Tư cho 2 người.
-Xạo quá!
-Các cậu phải tham dự để cho họ thấy là các cậu cũng yêu thể thao, và có cá tính, như vậy thì họ mới để mắt đến mình chứ!
-Thật không?
-Đương nhiên.
-Thôi được, tụi mình đồng ý.
-Nhưng mình sợ mình sẽ không chịu nổi nếu Thiên Tư nhìn mình mất thôi.
-Mình cũng vậy, nếu Đại Bảo nháy mắt với mình một cái, mình sẽ buông tay ngay.
-Thật không thể chữa được bệnh “mám trai” cho các cậu.
Du Du nhìn 2 đứa bạn đang ảo tưởng người trong mộng của họ. Chắc chắn 2 đứa nó đang nghĩ đến cảnh tượng sẽ nắm chung sợi dây với hotboy và được các hotboy nháy mắt với mình. Du Du tức điên lên. Nó đã từng “chảy nước miếng” khi nhìn thấy vẻ đẹp của Nobu, vậy mà bây giờ khi biết con người thật của cậu ta,….kinh khủng quá! Nó không thể nói điều kiện mà nó đang cá cược cho 2 đứa bạn được, trong lòng rất nặng nề.
-Các cậu không có tinh thần thể thao chân chính gì hết.
-Cậu nói thì hay, giả dụ như Thiên Tứ cũng nháy mắt với cậu lúc đó, để xem cậu thế nào!
Du Du tưởng tượng ra cuộc thi, khi mà nó và Thiên Tứ cùng đứng đầu dây. Vẻ mặt Thiên Tứ đang trìu mến nhìn nó, và cậu ta “đá lông nheo” một cái. Ôi, nó sẽ buông dây đầu tiên mất…không được, không được. Nó dằn lòng mình xuống, lau “bọt mép mê trai” của mình đi. Vì nếu nó buông tay, nó sẽ không thể sống cạnh cậu chủ được nữa, lời hứa vẫn quan trọng hơn hết, phải chiến thắng, chiến thăng, chiến thắng.
Hằng ngày nó luyện tập, và nó vẫn gặp Đại Bảo vào các buổi sáng. Nhiều lần nó cố gặng hỏi sở thích của cậu ta để cung cấp thông tin cho NoBu, có như vậy cậu ta mới có động lực tham gia thi kéo co. Thật là vất vả, khi phải đối phó với A1, mà còn phải đối phó với chính những đồng đội của mình. Nobu và Đông Nghi thì đã dễ, còn các thành viên còn lại, đâu dễ gì hợp tác với nó. Nó chỉ năn nỉ được những người dễ tính, những người hâm mộ hotboy tham dự, còn những cậu ấm, cô chủ còn lại, sức mấy họ chịu. Nó tập hợp mọi người vào giờ ra chơi để luyện tập, nhưng xem ra không mấy khả quan, khi mà ai cũng trả lời là sẽ buông tay khi chỉ cần thấy thần tượng của họ mỉm cười. Nó ngồi gục xuống vì bất lực trước tinh thần thể thao vì thần tượng của mọi người.
***
-Xem bộ cậu đầy nhiệt huyết với Đại hội thể thao kì này.
-ừ, vì mình có một vụ cá cược trong đấy!
-Rất tiếc là mình không giúp gì được, vì cậu là đối thủ của mình.
-Mình cần cậu giúp một việc.
-Hả?
-Trong lúc thi đấu với lớp mình, cậu đừng cười, đừng nháy mắt gì hết nhe Đại Bảo.
Đại Bảo có vẻ không hiểu hàm ý của Du Du, nhưng cậu ta vẫn mỉm cười và gật đầu đồng ý. Khuôn mặt Du Du trông đầy quyết tâm và đầy hy vọng làm Đại Bảo siêu lòng, có lẽ ngày mai cậu ta sẽ kéo nhẹ tay một tí…
***
Đại hội thể thao toàn trường.
-Toàn trường Nhất Kim được trang trí rất hoành tráng. Các khối lớp đã tập hợp về vị trí của mình. Bong bóng được treo khắp nơi, băng rôn treo đầy bảng hiệu nhiệt huyết về thể thao, làm cho toàn thể học sinh đều trở nên rất hào hứng. Toàn thể giáo viên và học sinh đều mặc đồng phục thể thao. Sau khi đọc những lời tuyên thệ, những lời giới thiệu thì cuộc thi cũng chính thức bắt đầu. Du Du được xem như là đội trưởng của đội A2, vì xem ra chỉ có nó mới có tinh thần thi đấu trước một đối thủ mạnh và quá “đẹp trai” như vậy. Nó vào củng cố tinh thần của các thành viên. Tuy là con gái, nhưng nó vẫn bước lên đứng đầu, nó sẽ là người cầm dây cho đội. Từ phía đối thủ A1. Thiên Tư bước lên, ánh mắt nhìn nó đầy chế giễu. Hai đội trưởng ra bắt tay nhau, nhưng dường như là muốn bẻ tay nhau. Cậu ta kéo nó sát vào người thì thầm.
-Nhớ lấy điều kiện, để tôi xem đội của cô trụ được bao lâu.
Cả hai đội chuẩn bị nắm vào dây. Và cả trường đang bu quanh xem trận đấu giữa A1 và A2. Đúng như nó lường trước, hầu như bọn họ cổ vũ cho A1, toàn hô tên, rồi chụp hình hotboy của họ. Nó thấy thật là chướng mắt, liệu đây có phải là đại hội thể thao hay không. Chợt nó nhìn thấy Thiên Tứ đang vặn vẹo người, cơ mặt đang tức giận của nó bỗng dưng giãn ra, hóa ra nó cũng chẳng khác gì mấy cô gái kia. Hic!
Trọng tài ra hiệu chuẩn bị. Nó ngoắc tay, ra hiệu cho toàn đội, 9 thành viên còn lại móc từ trong túi mình ra một chiếc khăn, và miễn cưỡng đeo vào mắt. Hành động đó làm cho mọi người vô cùng ngạc nhiên, không hiểu họ đang giở trò gì. Nó nhìn Thiên Tư cười đầy ẩn ý. Có lẽ cậu ta hiểu ý đồ của nó. Một chút tức giận, nhưng cậu ta không thể **** nó là đồ nhà quê lúc này được, vì kế hoạch của nó khá thông minh.
-Tôi xem cậu quyến rũ đội của tôi bằng cách nào. Đội của cậu quá tự tin đến nỗi không luyện tập gì, còn đội của tôi thì khác.
Du Du đã thuyết phục mọi người trong đội làm vậy, để họ có thể tập trung vào kéo dây chứ không phải lo ngắm nhìn các hotboy, nó đã dùng cách như đã thuyết phục Đông Nghi và Nobu. Các thần tượng của họ sẽ coi trọng họ hơn khi họ thắng trong đại hội thể thao lần này, và khi bạn trở thành người chiến thắng thì mọi người mới chú ý đến bạn. Và thể là mọi người….đồng ý. Nó cười hô hố khi nhìn thấy vẻ mặt quá bất ngờ của Thiên Tư.
Trọng tài thổi còi vào trận đấu. Nó và Thiên Tư đang đối đầu với nhau tại giao điểm. Cậu ta rất mạnh, bao nhiêu lần xém kéo đội nó ngã nhào qua vạch mức, nhưng chúng nó vẫn cố trụ được. Cuộc chiến trở nên vô cùng gay cấn, cổ động viên cũng hò hết rất nhiệt tình. Có lẽ vì sự cố gắng và tinh thần thể thao của A2 mà mọi người mới tập trung về đông để xem và cổ vũ. Lần đầu tiên có đội cầm cự trước A1 lâu như vậy.
Bên ngoài mọi người hò reo rất đông và nhiệt tình, mọi người đang dần dần chuyển sang cổ vũ cho đội của nó, nó không thể để mọi người thất vọng. Có một bóng người quen thuộc đang đứng lẫn trong cổ động viên. Có lẽ đây là lần đầu tiên mọi người không chú ý đến cậu ta, mà ra sức cổ vũ cho A2, cậu ta khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt không rời khỏi Du Du. Quả thực đúng như cậu ta nghĩ ngay từ lần đầu gặp mặt, cô bé này sẽ là điểm hút của Nhất Kim Toyo trong năm nay, chứ không phải là các hotboy, hotgirl A1. Người chen vào xem cuộc đo sức của A1 và A2 càng lúc càng đông, kể cả các anh chị lớp trên.
Đội của Du Du đã không cầm cự nổi, tay nó đau rát, và bị kéo hẳn về phía A1. Đầu Du Du lúc này trống rỗng, chẳng lẽ nó lại thua như vậy sao, bao nhiêu nỗ lực của nó và các bạn lại như vậy sao, và điều quan trọng là nó sắp phải rời xa nơi này. Nó nhớ lại những ngày tập luyện kéo co cùng các bạn trong lớp, vô tình nó đã thân thuộc với mọi người hơn, những lúc cả đám ngã nhào vì cố sức, nhưng thật sự rất vui, nhưng bây giờ nó đang ngã về phía Thiên Tư….
Phép màu, đúng vậy, là phép màu, phép màu đã xảy ra với đội của nó. Tự dưng lực ở A1 giảm hẳn, nó thấy kéo dễ dàng hơn về phía mình, và trong tiếng hò reo của mọi người, các bạn khác cùng lớp đang cổ vũ cho nó, làm cả đội phấn chấn hẳn lên. Cuối cùng, sợi dây đã lỏng ra từ lúc nào, và được kéo rất nhanh về A2…
Nó và cả 9 thành viên nhảy cẫng lên trong sung sướng. Bọn chúng ôm nhau vì mừng rỡ. Các thành viên trong đội cũng tỏ ra vui mừng không kém, có thể nói sự đoàn kết trong thể thao đã kéo gần mọi người lại với nhau. Lần đầu tiên trong lịch sử, A1 bị rớt kéo co ở vòng loại. Nó ôm Đông NGhi, ôm Nobu, nhảy lên sung sướng, và đến nỗi trào cả nước mắt. Cảm giác chiến thắng thật kì diệu. Du Du vui mừng một phần vì chiến thắng, một phần vì nó cảm nhận được sự đoàn kết của những người bạn A2, và phần lớn là vì nó được ở lại Chu Rung. Nó không biết tự khi nào, nó lại muốn ở lại đây đến như vậy… Từ trong đám đông bước ra, nụ cười của Đốc Long rất đẹp mà không ai nhìn thấy. Có lẽ Du Du thật quá đặc biệt, đến nỗi mà, một hotboy nổi tiếng như cậu ta cũng bị lãng quên.
***
-Tại sao lúc sáng anh lại nới lỏng tay như vậy?
-Ồ, em cũng nhận ra à?
-Anh trả lời câu hỏi đi!
-Anh không muốn cô bé ấy ra đi!
-Anh không công bằng với em.
-Cho cô bé ấy một cơ hội là cho chính em một cơ hội đấy, Thiên Tư à!
Thiên Tứ vào phòng tắm, để lại câu nói đây bâng quơ của mình. Thiên Tư không bực tức vì điều đó làm cho danh tiếng của A1 chẳng ra gì, mà bực tức vì phải tiếp tục sống cùng con bé nhà quê kia. Và điều tồi tệ hơn cả là phải làm theo điều kiện của cô ta nữa. Dám cô ta sẽ ra điều kiện là cậu ta ra khỏi nhà, hoặc là làm những thứ gì kinh tởm để hả hê cơn tức giận của cô ta. Con bé ấy thù cậu ta từ lâu rồi, đây là cơ hội tốt cho cô ta trả thù. Cậu ta về phòng và thấy Du Du đã có mặt ở đó dọn dẹp.
-Điều kiện của cô là gì?
-Giết người cho tôi!
Thiên Tư giật mình quay lại khi nghe lời nói đầy nghiêm túc của Du Du. Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cậu chủ, nó bật cười nức nẻ.
-Không thể chịu nổi, vậy mà cậu cũng tin ư?
-Ai mà biết được, cô có những sở thích lạ đời mà. Vậy điều kiện là gì, nói mau đi!
-Tôi chỉ mong cậu nhận cái này thôi.
Nói rồi, Du Du đưa cho Thiên Tư cái khung hình mà nó đã mua ở Hàn Tây. Thiên Tư vô cùng sững sờ, cầm lấy cái khung hình y chang cái cũ đã vỡ, cậu ta không nói lên được lời nào.
-Mình đã tìm mua khắp nơi, may mắn là còn đúng một cái duy nhất. Tuy nó không thể thay thế cái cũ của cậu, nhưng mình mong là cậu nhận nó và tha lỗi cho mình vì đã làm vỡ cái khung hình đó. Nếu mình đưa thì mình chắc cậu sẽ không lấy, nên đã bày ra vụ cá cược này để buộc cậu nhận, để cậu thấy lòng thành tâm của mình, mình đã cố gắng thắng cuộc thi như thế nào.
Du Du thấy Thiên Tư vẫn cầm cái khung hình và im lặng. Không biết nói gì hơn, nó rời phòng mà trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Thiên Tư vẫn ngồi thật im trong phòng, tay cậu ta cầm cái khung hình và ngắm nghía thật lâu, cậu ta áp cái khung hình vào lòng, dường như là rất thích…